BÀI CHO NGƯỜI

. Nguyễn Thị Ngọc Lan

 

 

“Hãy đến,  hãy đến bên anh,  buồn phiền đang vây anh chất ngất” –  “Em không thuộc trần gian này,  không thuộc không gian anh đang sống,  hãy thuần dưỡng em,  nếu anh muốn…  Với em,  anh chỉ là một , trong muôn muôn vạn người đi ngang qua đời em.    Với anh,  em  chỉ là một loài thụ tạo,  trong muôn muôn vạn loài thụ tạo,  dưới vòm trời này,  nhưng nếu anh thuần hóa em,  ta sẽ là cần thiết của nhau.  Anh sẽ là,  em sẽ là,  duy nhất của nhau….” – “Ồ…. anh đã hiểu,  có một đóa hoa,  anh nghĩ,  đã thuần dưỡng anh…”   – “Mọi sự chẳng có gì  hoàn hảo….chẳng có gì tuyệt đối.   Cuộc đời,  ôi chỉ là nhàm chán,  nhưng nếu anh thuần hóa em,  cuộc đời sẽ sáng lạn ra,  như mặt trời sẽ làm ấm lại vạn vật…   Và bước chân anh,  sẽ khác với muôn vạn bước chân,   những bước chân tàn ác chỉ làm em vội vã lẫn trốn,  dưới những nấm mồ, em xây sẵn cho em…  Anh sẽ gọi tên em,  phải không….tiếng anh sẽ như nhã nhạc,  em biết thế” – “Và cuối chân trời kia,  là những cánh đồng lúa mì…   Em không cần bánh mì,  hình như em chỉ ăn sương,  sống  để chờ đợi anh… hình như anh sẽ đến,  một ngày nào đó…  bước vào đời em,  thuần dưỡng em…  Và những cánh đồng lúa mì kia là vô nghĩa.   Nhưng mà anh ơi,  nó đã trở thành vô giá,  vì anh đã nhìn nó…  Rồi mãi mãi  về sau,  những cánh đồng lúa mì,  sẽ làm em nhớ anh , nhớ màu tóc anh phất phơ trong gió một chiều nào…. Hãy thuần hóa em,  thuần hóa em anh nhé …

 

 

“Loài người thì không muốn mất thì giờ để nhìn sâu trong mắt nhau,  để nhìn vào cõi lòng nhau… Họ thích thu góp, sắm sửa… Họ thích mua những thứ làm sẵn,  ngoài chợ búa,  nơi những người lái buôn.  Ôi những người lái buôn đầy giẫy trên trái đất này… họ buôn danh buôn lợi,  buôn vợ buôn chồng,  buôn người sống,  xác chết… nhưng không có người lái buôn nào, chuyên bán những bạn thiết,  nên anh ơi,  hãy thuần dưỡng em,  không có lấy một người bạn thiết trong đời,  bất hạnh biết bao…” – “Nói cho anh nghe,  phải làm sao để thuần dưỡng được em” – “Thoạt tiên,  hãy kiên nhẫn,  hãy ngồi hơi xa em một chút,  trên thảm cỏ này,  như thế đó,  em sẽ nhìn anh rất khẽ,  qua khóe mắt em…  và đừng nói gì cả,  ngôn ngữ đôi lúc cũng bất lực,  nhưng mỗi ngày qua,  anh sẽ ngồi gần em hơn,  gần em hơn một chút…

 

 

“Ồ, cám ơn anh đã trở lại,  nhưng đừng đến bất ngờ như thế.  Hãy trở lại vào giờ của hôm trước… để vài khắc trước đó,  em sẽ có những phút xôn xao chờ đợi,  sẽ nghe được tiếng nhã nhạc của bước chân anh,  từ bên kia bờ tâm tưởng,  rồi giờ khắc càng ,  gần nỗi hoan lạc của em sẽ dâng lên,  dâng lên… Em sẽ khám phá được ý nghĩa vô ngần của phù du mênh mông hạnh phúc…  Nhưng nếu anh đến bất kể lúc nào,  sợ cõi lòng em không kịp vận y phục cho diễm lệ , để đón anh.  Cũng cần có những nghi lễ thơ mộng phải không anh.  Nghi lễ thơ mộng , làm cho một ngày khác mọi ngày, một giờ khác mọi giờ…” – “Ừ, thì thế, anh sẽ thuần hóa em…”

Và giờ chia tay…

“ Anh ơi,  em sợ em sẽ khóc ”   “ Tại em, anh đã bảo… Anh không bao giờ muốn làm em  khổ…”  “ Vâng,  em biết”   “ Thế thì sao lại khóc”   “Em không biết…  nhưng mà em chịu đánh đổi một đời buồn hiu hắt,  để có một buổi chiều,  trên thảm cỏ này,   với anh…. Cho em đổi những nước mắt,  lấy một lần,  một lần thôi,  nghe tim em đập sai nhịp.  Nghèo nàn biết mấy,  khi một đời,  vẫn nhìn,  mà không thấy được màu vàng óng ả của những cánh đồng lúa mì,  vẫn nghe tim anh đập đều đặn,  những nhịp đập vô vị,  và hết một đời,  vẫn những nhịp đập vô vị ,   rồi thì ra đi,  mất hút dấu,        trên cái trần gian vô vị này…”

 

Phóng tác từ chương 21, tác phẩm

“ The Little Prince “  của Saint Exuperey .

 

Trích trong tập truyện  “ Quán bên đường “

Sẽ phát hành cuối năm 2015

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here